HÀNH ĐỘNG NHỎ – HẠNH PHÚC TO

Trong cuộc sống này “ Sinh – lão – bệnh – tử ” đã như là một chu trình tất yếu mà ai cũng sẽ trải qua và mỗi người lại có mỗi cách lựa chọn đối diện với nó khác nhau. Khi tôi lựa chọn khoác lên mình chiếc áo blouse trắng thiêng liêng này cũng chính là lúc bản thân ý thức được mình sẽ đồng hành cùng những con người đang từng ngày, từng giờ chiến đấu với cái gọi là “ Sinh – lão – bệnh – tử ” đó. Hai năm qua, dưới mái nhà mang tên “ Bệnh viện Đa khoa Bưu điện ” tôi đã và đang sánh vai cùng những người đồng nghiệp thân thương góp sức mình từ những hành động nhỏ nhất để san sẻ , giúp đỡ và đồng hành cùng người bệnh vượt qua những lúc họ khó khăn, họ cần mình . Và tôi gọi đó là những hạnh phúc to mà cả bản thân và người bệnh nhận được.

Người xưa có câu: “ Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ ”. Qủa đúng như vậy , một thái độ tích cực, một tinh thần tươi vui lạc quan luôn là điều mà chúng ta hướng tới trên chặng đường đồng hành cùng bệnh nhân và người nhà của họ chống chọi với những ốm đau, bệnh tật. Tôi đã thấy những anh chị đồng nghiệp với sự niềm nở chu đáo tiếp đón người bệnh đến khám và lan tỏa tinh thần lạc quan đến họ như thế nào. Đơn giản chỉ là những câu hỏi thăm thân thiện “ Cô chú cần con giúp gì không ạ ? ” rồi vui vẻ hướng dẫn tận tình thủ tục cần làm, những lưu ý cần thiết . Như thế cũng đã phần nào giúp những cô chú lớn tuổi hay những người lần đầu tới đây cảm thấy an tâm hơn trong vấn đề làm thủ tục thăm khám . Có biết bao người bệnh mang chung tâm lý sợ máu, sợ đau, sợ kim khi bước đến phòng xét nghiệm, và điều mà ta có thể làm để giúp họ bớt lo lắng hơn đó là chào đón họ với nụ cười thân thiện, hỏi thăm tên tuổi , gia đình hay vài vấn đề vui vẻ liên quan giúp họ phần nào phân tâm mà vơi bớt nỗi sợ. Nhiều người bệnh sau khi vượt qua được nỗi sợ này 1 lần thì lần sau họ đến tái khám đã có thể mạnh dạn hơn, còn vui vẻ thoải mái nói chuyện và động viên cả những người bệnh khác cũng đang mang tâm lý lo sợ như mình đã từng. Có cô chú tái khám định kỳ thường xuyên mỗi tháng 1 lần còn vui đùa hỏi mình rằng “ Con ơi! Hay con làm con dâu cô đi, con trai cô cũng vừa tầm tuổi con đấy!” rồi hai cô cháu cứ nhìn nhau cười thật vui . Những khoảnh khắc vui vẻ như thế chính là những điều hạnh phúc , những động lực để bản thân có thể tiếp tục cố gắng hoàn thành tốt hơn công việc cũng như nhiệm vụ mình được giao.

Như câu nói: “ Sống là cho đi đâu chỉ nhận riêng mình ”. Cho đi nụ cười, cho đi những cái nắm tay, những lời hỏi han ân cần quan tâm, cần chi đâu những điều lớn lao xa vời vì đôi khi điều chúng ta cần chỉ là sự chân thành giúp đỡ từ những điều nhỏ nhặt nhất . Tôi vẫn nhớ như in lần đó, một người cha với vẻ ngoài rất giản dị , làn da rám nắng, đôi mắt với đầy sự lo âu, khẩn trương. Chú quên cả việc phải cất chiếc mũ bảo hiểm đang đội trên đầu mà vội vã dắt theo cậu con trai vừa tầm 20 tuổi của mình chạy vội vào phòng xét nghiệm hỏi tôi rằng: “ Cô ơi! Tôi đưa cháu tới tái khám mà lỡ để mẫu nước tiểu đâu mất rồi, không thấy nữa, giờ phải làm sao cô?”. Lúc này bệnh buổi sáng đang đông và phòng xét nghiệm bên khu khám lúc đó chỉ có một người làm, tôi lo xong ca bệnh đang làm dở dang rồi hỏi chuyện chú mới biết con chú thuộc diện khám xuất khẩu lao động , đợt trước kết quả khám chưa đạt nên hôm qa là thứ năm hai cha con chạy xe từ Cần Thơ lên lúc sáng sớm để tái khám. Vì chỉ định xét nghiệm của em ấy là làm đạm niệu 24h nên hôm qua chỉ có thể tới làm thủ tục xong, rồi nghe hướng dẫn cách thức lấy mẫu tại nhà để hôm sau mang đến xét nghiệm. Hôm nay là thứ 6, hai cha con cũng tất bật chạy xe từ sáng sớm cho kịp buổi sáng , nhưng không may trong lúc ngồi chờ và đi qua lại trong bệnh viện thì để quên mẫu nước tiểu lúc nào cũng không hay và dù đã có đi tìm nhưng vẫn không thấy. Chú bảo chủ nhật này là chuyến bay của em ấy rồi, hôm nay lại là ngày làm việc cuối cùng của bên phòng khám nên nếu không hoàn tất hồ sơ được thì coi như em ấy sẽ phải nhỡ bay đợt này. Nhìn sắc mặt em ấy lo lắng bao nhiêu thì quay sang chú vẻ mặt còn lo gấp bội phần . Hiểu ra vấn đề, tôi liền trấn an hai cha con rồi bảo họ cố gắng đi tìm lại một lần nữa những chỗ mà mình đã đi qua trong bệnh viện, đồng thời bên cạnh đó tôi cũng sẽ đi tìm giúp chú. Thế là hai cha con vội vã cảm ơn rồi lập tức đi tìm. Tôi cũng khẩn trương mang những mẫu xét nghiệm buổi sáng về khoa để chạy mẫu và không quên quan sát trên đường đi xem có mẫu nước tiểu của em ấy không. Đã đi hết một lượt mà vẫn chưa thấy gì, cũng không biết hai cha con tìm tới đâu rồi, bất chợt bản thân lại suy nghĩ có khi nào ai đó nhầm mẫu là rác rồi dọn bỏ đi không ? Thế là tôi loay hoay tìm tới thùng rác đoạn tòa nhà khu khám, lúc lên lại lầu một đoạn gần phòng xét nghiệm của mình, thật may tôi đã thấy chai đựng mẫu nước tiểu của bạn ấy trong thùng rác phòng vệ sinh nữ. Nhìn nó đúng với mô tả của hai cha con nên tôi vội mang mẫu về khoa để làm xét nghiệm cho kịp giờ, rồi quay lại phòng xét nghiệm bên khu khám để tiếp tục công việc buổi sáng. Trên đường đi thì gặp hai cha con vẫn đang tìm mẫu khắp nơi nên tôi chạy tới báo với chú rằng đã tìm được rồi, còn hỏi lại kỹ để xác minh xem có đúng mẫu không. Hai cha con vui mừng cảm ơn rối rít, cũng thở phào nhẹ nhõm hơn nhiều . Sau đó tôi bảo họ cứ ngồi nghỉ ngơi và đợi kết quả tại phòng xét nghiệm, khi nào có sẽ báo lại họ ngay. Đến lúc cầm được tờ kết quả trên tay, chú vẫn rất xúc động cảm ơn tôi lần nữa, chú bảo: “ Thật sự cảm ơn con rất nhiều, làm phiền con quá, thật sự hiếm có ai lại nhiệt tình giúp đỡ được như con ”. Cả cậu em trai có phần nhút nhát ấy cũng vui mừng ngại ngùng cảm ơn: “Dạ em cảm ơn chị !”. Rồi hai cha con cũng hoàn tất được hồ sơ, đến lúc xong cũng tầm 11h30 sáng và vẫn quay lại phòng xét nhiệm để cảm ơn tôi thêm một lần nữa trước khi ra về . Thật sự cảm giác lúc nhìn bóng lưng hai cha con vui vẻ rời đi, tôi thấy mình cũng hạnh phúc lây, cứ như bản thân là người vừa được nhận giúp đỡ vậy. Cảm thấy mình hôm nay lại làm thêm được một điều gì đó thật ý nghĩa. Cách đây không lâu, tôi cũng được biết về việc có một bạn đồng nghiệp vừa hiến mái tóc của mình cho một bệnh nhân tới khám và phát hiện u ác tính. Thật sự rất ngưỡng mộ hành động đẹp và ý nghĩa của bạn . Mong sao ngày càng có nhiều hơn những hành động, nghĩa cử cao đẹp như thế được phát huy và lan tỏa đến nhiều người hơn nữa.

Chắc chắc rằng những hình ảnh mà tôi có cơ hội bắt gặp và biết đến như trên chỉ là một phần nhỏ trong số những điều mà mọi người đã, đang và sẽ gặp phải trong cuộc sống nói chung và trên hành trình chăm sóc người bệnh của những người mà chúng ta gọi là “ Thiên thần áo trắng ” nói riêng. Mong rằng phần nào đó từ những hành động nhỏ, những đóng góp nhỏ mà chúng ta đã và đang từng ngày, từng giờ không ngừng nổ lực thực hiện, sẽ góp phần tạo nên những niềm tin, hy vọng và tiếp thêm nguồn động lực cho bệnh nhân cùng người nhà của họ vượt qua những khó khăn, lo lắng, muộn phiền trong quá trình thăm khám và điều trị bệnh của mình. Và hãy để nơi này “Bệnh viện Đa khoa Bưu điện” trở thành “niềm tin cho sức khỏe của bạn”.

(Theo Nguyễn Thị Loan – Khoa Xét nghiệm – Bài thi nằm trong khuôn khổ chương trình “Khoảnh khắc ngành y” nhằm tôn vinh giá trị của Nhân viên y tế trong công cuộc chăm sóc sức khỏe cộng đồng )

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *